Phút cuối của tử tù xứ Nghệ bị tiêm thuốc độc
- Thứ năm - 16/01/2014 00:03
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Theo báo Công Lý, Lê Văn Tuấn (SN 1980), trong một gia đình nghèo ở huyện Diễn Châu, Nghệ An.
Khi Tuấn lên 5 cũng là lúc cha bỏ 3 mẹ con, bước theo tình nhân ở Thanh Hóa.
Ở vùng Diễn Châu, thời tiết khắc nghiệt, đôi ba sào ruộng không đủ để nuôi 3 con người.
Mẹ dứt ruột đưa Tuấn lên chùa gửi với hi vọng con trai sẽ được các sư thầy chăm bẵm tốt.
Nhớ mẹ, thương chị, những đêm dài nghe tiếng chuông vang vọng khiến trái tim của gã như rụng rời.
Tám năm trôi qua, gia đình Tuấn vẫn rất khó khăn nhưng người mẹ thương con, không muốn tình mẫu tử chia lìa nên xin chùa được rước gã về.
Tử tù Lê Văn Tuấn
Sau đó, gã lặn lội ra Thanh Hóa tìm cha. Đáp trả khao khát của con trai, người đàn ông này chỉ lạnh lùng xua đuổi.
Ê chề, hắn lấy cớ sống ở chùa quen nên xin mẹ được quay trở lại chốn tịnh không.
Cứ ngỡ Tuấn sẽ tịnh yên với cuộc sống đã chọn nhưng một biến cố lớn đã xảy ra.
Gã đặc biệt chú ý đến một người thiếu nữ mỗi ngày rằm, mồng 1 lại lên chùa cúng bái.
Gã cũng dần trút hết cuộc đời của mình cho cô nghe. Điều đặc biệt, chính những chi tiết cuộc đời hắn đã khiến trái tim xiêu lòng, cô nói lời hẹn ước.
Bỗng dưng, mẹ gã lâm bệnh nặng rồi trút hơi thở cuối cùng, để lại những giọt nước mắt mặn đắng của đứa con trai.
Năm 2007, ngày giỗ đầu tiên của mẹ cũng là ngày gã biết được thông tin mình mang bệnh viêm cầu thận mãn tính.
Gã nghe bác sĩ bảo để chữa bệnh này cần một số tiền khổng lồ. Tuy nhiên, đối với gã, cái ăn, cái mặc vẫn còn rất khó, lấy đâu ra tiền để chống chọi với bệnh tật.
Chính lúc này, gia đình người yêu chấp nhận cho Tuấn cưới. Khổ thay, gã không đồng xu dính túi, chỉ có căn nhà rách bươm mẹ để lại.
Nghĩ đi, suy lại, gã quyết định sang nhà bạn ở xã bên để mượn tiền về lo liệu đám cưới nhưng bị mẹ của bạn nhìn bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.
Trong lúc mâu thuẫn, Tuấn rút cái dao để gần đó chém vào phía sau gáy khiến nạn nhân chết ngay tại chỗ.
Trước khi bỏ đi, gã không quên giật đôi bông tai rồi bán lấy tiền.
Gã bắt xe ra Thanh Hóa tìm cha nhưng bị khước từ gặp mặt. Buồn bã, gã lê xác trở lại huyện Diễn Châu đến xin lỗi người yêu rồi ra công an đầu thú.
Trong 2 phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm vào năm 2008, gã luôn ngóng về phía khán phòng với hi vọng tìm được ánh mắt cha ruột và chị gái nhưng đành phải quay lên trong vô vọng.
Sau hơn 2.000 ngày bị tuyên án tử, cuối tháng 10/2013, Tuấn được đưa đến phòng thi hành án, nằm trên giường, tự đưa tay cho cán bộ tiêm thuốc độc.
Tử tù này ra đi trong sự cô độc, chấm dứt chuỗi ngày dằn vặt, hối hận và chấm dứt cả những hi vọng cha ruột lẫn chị gái đến thăm. Gã nhắm mắt một cách thanh thản.
Gần 6 năm trong tù, 2 người gã mong ngóng nhất không hề đến.
Người vào thăm Tuấn nhiều nhất là mợ. Trong 2 phiên tòa đưa gã ra xét xử, cũng chỉ có một mình người phụ nữ này là người thân đến tham dự.
Vợ 'hụt' của hắn cũng có vào thăm 1 lần.
Hôm đó, hắn khóc rất nhiều, không thôi xin lỗi, đồng thời nhắn gửi: 'Cuộc đời anh đến đây là hết.
Anh sống trên đời 30 năm, em là người anh yêu đầu tiên và cũng là người cuối cùng.
Hai ta có duyên nhưng vô phận thôi thì hẹn lại kiếp sau. Lúc em trở về, hãy tìm hạnh phúc mới cho mình'. Đó cũng là lần duy nhất cô vào thăm gã.
Nhận được ân huệ trước khi thi hành án, Tuấn nhờ 1 cán bộ viết thư cho cha, cho chị và cho người thân để gửi lời xin lỗi mong được thứ tha.
Ngoài ra, gã cũng nhờ viết bức thư thống thiết đến cậu, mợ và nhờ 2 người này hương khói bát hương của mẹ mình trong khoảng thời gian còn lại.